Thập Tự Chinh Lần 5: Thất Bại Khi Nỗ Lực Giành Lại Thánh Địa
Thập tự chinh lần 5 là một trong những cuộc viễn chinh quan trọng trong loạt chiến dịch quân sự của Kitô giáo nhằm tái chiếm các thánh địa khỏi tay người Hồi giáo vào thời Trung Cổ. Cùng Mê Lịch Sử tìm hiểu những diễn biến chính, mục tiêu và kết quả của chiến dịch cũng như những ảnh hưởng sâu sắc mà nó để lại trong lịch sử châu Âu và giới Hồi giáo.
Ai là người kêu gọi cuộc Thập tự chinh lần 5?
Sau thất bại của cuộc Thập tự chinh lần 4, Giáo hoàng Innocent III một lần nữa phát động một chiến dịch chinh phục Đất Thánh. Ngài đã tập hợp các đội quân Thập tự chinh dưới sự chỉ huy của Andrew II của Hungary và Leopold VI của Áo. Sau đó, John xứ Brienne, vị vua danh nghĩa của Jerusalem, cũng tham gia vào cuộc chiến này.
Mặc dù một chiến dịch ban đầu ở Syria vào cuối năm 1217 không đạt được kết quả mong muốn và Andrew đã rút quân, nhưng cuộc Thập tự chinh vẫn tiếp tục.
Các đội quân mới, bao gồm quân Đức do giáo sĩ Oliver xứ Paderborn chỉ huy và quân liên hợp Hà Lan, Flemish và Frisian do William I của Hà Lan dẫn đầu, đã hội quân tại Acre.
Mục tiêu chính của cuộc Thập tự chinh lần này là chinh phục Ai Cập, đây là chìa khóa để tiến vào Jerusalem. Hồng y Pelagius Galvani, đại diện của Giáo hoàng, đã trở thành người lãnh đạo thực tế của cuộc chiến, được sự hỗ trợ của John xứ Brienne và các bậc thầy của các hiệp sĩ dòng Đền, dòng Thánh chiến và Teutonic.
Điều đáng chú ý là Hoàng đế La Mã Thần thánh Frederick II, người đã từng tuyên thệ tham gia cuộc Thập tự chinh, cuối cùng đã không giữ lời hứa của mình.
Nguyên nhân xảy ra cuộc Thập tự chinh thứ năm
Giáo hoàng Innocent III sau 14 năm tại vị đã rất thất vọng trước những thất bại liên tiếp của các cuộc Thập tự chinh.
Cuộc Thập tự chinh lần thứ tư không giành lại được Jerusalem, cuộc chiến Albigenses kéo dài và bi kịch của Thập tự chinh Nhi đồng năm 1212 càng khiến ông đau lòng. Tại châu Âu, tình hình cũng hết sức hỗn loạn với những cuộc tranh giành quyền lực, nội chiến và các cuộc thập tự chinh khác đang diễn ra.
Trong khi đó tại Thánh địa, vương quốc Jerusalem dưới thời John xứ Brienne đang đối mặt với nhiều khó khăn. Hiệp ước đình chiến với người Ayyubid đã hết hạn và sức mạnh quân sự của người Frank ở Syria ngày càng suy yếu.
Trước tình hình đó, Giáo hoàng Innocent III đã quyết tâm kêu gọi một cuộc Thập tự chinh mới nhằm giành lại Jerusalem. Ông tin rằng đây là cơ hội cuối cùng để khôi phục lại quyền kiểm soát của Cơ đốc giáo tại Thánh địa.
Diễn biến của cuộc Thập tự chinh lần 5
Cuộc Thập tự chinh lần 5 (1217 – 1221) là một trong những chiến dịch nhằm chiếm lại Đất Thánh từ tay người Hồi giáo nhưng không thành công. Dưới đây là những diễn biến chính của cuộc thập tự chinh này:
Tại Jerusalem
Andrew cùng quân đội đã lên tàu từ Spalato vào ngày 23 tháng 8 năm 1217. Sau hành trình đến đảo Cyprus vào ngày 9 tháng 10, họ tiếp tục di chuyển đến Acre. Tại đây, Andrew được Vua John của Brienne, người đang cai trị Vương quốc Jerusalem, cùng Hugh I của Cyprus và Hoàng tử Bohemund IV của Antioch hợp tác trong cuộc chiến chống lại triều đại Ayyubid ở Syria.
Thế nhưng, khi đến Jerusalem, họ phát hiện thành phố đã bị phá hủy nghiêm trọng. Các bức tường và công sự vốn dùng để bảo vệ thành phố nay đã bị tàn phá, nhằm ngăn cản người Kitô giáo chiếm lại và củng cố phòng thủ. Do lo sợ bị tàn sát như trong cuộc Thập tự chinh đầu tiên, người Hồi giáo đã bỏ chạy khỏi thành phố.
Với đội kỵ binh tinh nhuệ, Andrew đã giành được một chiến thắng vang dội trước Sultan Al-Adil I của Ai Cập tại Bethsaida trên sông Jordan vào ngày 10 tháng 11 năm 1217. Quân đội Hồi giáo buộc phải rút lui vào các pháo đài và thị trấn.
Tuy nhiên, do thiếu máy bắn đá, các cuộc tấn công tiếp theo vào các pháo đài ở Lebanon và Núi Tabor của Andrew không đạt được kết quả như mong đợi. Sau đó, ông dành thời gian để thu thập các thánh tích.
Đến tháng 2 năm 1218, Andrew cùng quân đội quay trở lại Hungary. Bohemund và Hugh cũng trở về quê hương.
Tại Ai Cập
Vào tháng 6 năm 1218, quân Thập tự chinh bắt đầu bao vây Damietta. Dù quân của quốc vương Hồi giáo Al-Adil đã kháng cự quyết liệt. Đến ngày 25, tòa tháp bên ngoài thành phố vẫn bị chiếm. Tuy nhiên, việc chiếm được toàn bộ thành phố vẫn còn là một thách thức lớn.
Chỉ một tháng sau, bệnh dịch bùng phát đã cướp đi sinh mạng của nhiều Thập tự quân, trong đó có Robert của Courcon. Cùng thời điểm đó, Al-Adil qua đời và Al-Kamil lên nắm quyền.
Để tiếp sức cho cuộc chiến, Giáo hoàng Honorius III đã cử Pelagius của Albano dẫn đầu một đội quân mới đến vào năm 1219. Trước sức ép quân sự, Al-Kamil đã chủ động đề nghị đổi Damietta lấy Jerusalem, nhưng Pelagius đã từ chối.
Thất vọng trước tình hình, Bá tước William I của Hà Lan đã quyết định rút quân về nước. Cũng trong thời gian này, nhà truyền giáo Francis of Assisi đã đến trại của quân Thập tự chinh và vượt qua chiến tuyến để thuyết giảng với Al-Kamil.
Sau nhiều tháng giao tranh, quân Thập tự chinh cuối cùng cũng chiếm được bến cảng Damietta. Tuy nhiên, ngay lập tức, các phe phái trong nội bộ quân đội đã tranh giành quyền kiểm soát thành phố.
Năm 1220, John của Brienne tuyên bố chủ quyền đối với Damietta, nhưng tuyên bố này đã vấp phải sự phản đối của Pelagius. Không lâu sau, John đã rời khỏi Ai Cập. Pelagius hy vọng Friedrich II sẽ đến tiếp viện với một đội quân hùng mạnh, nhưng hy vọng này đã không thành hiện thực.
Sau một năm trì trệ, John của Brienne quay trở lại và quân Thập tự chinh tiếp tục tiến về phía nam, hướng đến Cairo vào tháng 7 năm 1221. Tuy nhiên, cuộc hành quân này đã vấp phải sự kháng cự quyết liệt của quân đội Al-Kamil. Các cuộc tấn công bất ngờ liên tiếp đã khiến quân Thập tự chinh tổn thất nặng nề. Thêm vào đó, 2000 lính Đức đã quyết định rút lui về Damietta.
Tình hình trở nên nguy cấp hơn khi quân Thập tự chinh bị kẹt giữa sông Nil đang dâng cao và một con kênh đã bị ngập lụt. Nguồn cung cấp bị cắt đứt, quân đội suy yếu dần. Cuối cùng, trước một cuộc tấn công bất ngờ của Al-Kamil, quân Thập tự chinh đã bị đánh bại và buộc phải đầu hàng.
Hậu quả của cuộc Thập tự chinh lần 5
Cuộc Thập tự chinh thứ năm kết thúc trong thất bại thảm hại, không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho phương Tây. Chiến dịch quân sự này đã gây ra những tổn thất nặng nề về người, của và danh dự. Nhiều người phẫn nộ khi các cuộc tấn công bắt đầu trước khi quân đội của hoàng đế kịp đến và họ đã phản đối Hiệp ước Hòa bình.
Các lãnh đạo quân sự cũng hứng chịu hậu quả nghiêm trọng:
— Walter xứ Palearia bị tước đoạt tài sản và phải sống lưu vong.
— Đô đốc Henry xứ Malta bị giam cầm nhưng sau đó được Frederick II tha bổng.
— John xứ Brienne bị chỉ trích gay gắt vì đã thể hiện sự bất tài trong việc chỉ huy một đội quân đa quốc gia và gần như bỏ rơi cuộc thập tự chinh vào năm 1220.
— Pelagius cũng bị cáo buộc lãnh đạo kém hiệu quả và cứng nhắc, từ chối cơ hội hòa bình.
Frederick II, người có tham vọng chính trị ở châu Âu, cũng trở thành tâm điểm chỉ trích. Cuộc thập tự chinh thậm chí còn không đạt được mục tiêu ban đầu là lấy lại Mảnh Thập tự giá thiêng liêng.
Cuộc Thập tự chinh lần thứ 5 gây ra tổn thất lớn cho cả hai phe, không đạt được mục tiêu chính, đẩy mạnh mâu thuẫn tôn giáo và gây suy giảm kinh tế khu vực.
Thất bại này đã gây ra làn sóng phản đối Giáo hoàng mạnh mẽ. Nhà thơ Guilhem Figueira đã lên án cuộc thập tự chinh, trong khi Gormonda de Monpeslier lại đổ lỗi cho “sự ngu ngốc” của những kẻ gây chiến. Tuy nhiên, bài thơ Palästinalied của Walther von der Vogelweide lại khắc họa một hình ảnh lãng mạn về cuộc hành hương đến Đất Thánh.
Cuộc Thập tự chinh lần thứ 5, mặc dù không đạt được mục tiêu ban đầu là chiếm lại Jerusalem, nhưng nó để lại nhiều bài học quý giá về sự phối hợp quân sự và chính trị của các vương quốc châu Âu.
Những thất bại và thành công trong chiến dịch này tiếp tục góp phần định hình mối quan hệ giữa Thiên Chúa giáo và Hồi giáo trong suốt nhiều thế kỷ sau đó. Qua đó, cuộc Thập tự chinh lần thứ 5 trở thành một phần không thể thiếu trong chuỗi các sự kiện lịch sử ảnh hưởng sâu sắc đến địa chính trị và tôn giáo ở châu Âu và vùng Trung Đông.