Vlad III – Dracula: Bóng ma xiên cọc của lịch sử Romania

Vlad III – Dracula, còn gọi là “Hoàng tử Xiên Cọc”, không chỉ là nguồn cảm hứng cho huyền thoại ma cà rồng, mà còn là hiện thân sống động của một triều đại trị quốc bằng máu, quyền lực và nỗi sợ. Giữa những cọc gỗ rỉ máu, vị vương công Wallachia ấy đã khắc tên mình vào sử sách châu Âu bằng chiến lược tàn độc và trí tuệ phi thường.

Vlad III – Dracula: “Vua Xiên Cọc” của lịch sử Romania

Trong dòng chảy dữ dội của lịch sử Đông Âu thế kỷ XV, nổi bật lên một nhân vật khiến cả châu lục khiếp đảm – Vlad III, người đời sau gọi là Dracula, kẻ trị vì Wallachia bằng gươm đao và máu đổ. Biểu tượng của một thời kỳ rực lửa chiến tranh và phản trắc, chàng là hiện thân của cả sự tàn độc lẫn lòng trung kiên đối với vương quyền tổ quốc.

Sinh năm 1431 tại Transylvania – vùng đất biên viễn bị xâu xé giữa các thế lực lớn như Hungary và Ottoman – Vlad mang trong mình huyết mạch hoàng gia Basarab và dòng dõi của Hội Rồng. Phụ thân của chàng, Vlad II Dracul, là một hiệp sĩ của dòng tu chiến binh Rồng thiêng, nhưng quyền lực nơi ngai vàng Wallachia mới là thứ đốt cháy tâm can ông.

Chân dung Vlad III Dracula

Chân dung Vlad Dracula – vị vương công máu lạnh trỗi dậy giữa loạn thế Đông Âu thế kỷ XV.

Từ thuở thiếu thời, Vlad đã lớn lên giữa những âm mưu triều chính, tiếng gươm giáo lạnh lẽo và bóng tối của sự phản bội. Năm 1442, khi triều đình Ottoman ép buộc Vlad II phải nộp con làm con tin, Vlad bị đưa đến kinh thành Adrianople. Tại nơi lưu đày này, chàng chứng kiến tận mắt những màn tra tấn man rợ – cảnh người bị xiên cọc, chặt đầu, thiêu sống – những ám ảnh khắc sâu vào tiềm thức, hun đúc nên một tâm hồn sắt đá, khởi nguyên của cơn thịnh nộ máu lửa sau này.

Khi phụ thân và huynh trưởng bị sát hại trong cơn binh biến, Vlad mang theo oán hận trở về Wallachia cùng một toán quân nhỏ do Sultan Thổ Nhĩ Kỳ phái cử. Năm 1448, lần đầu tiên hắn đặt chân lên ngai báu và cũng là lần đầu tiên máu chảy thành dòng dưới tay kẻ được mệnh danh là Dracula.

Không lâu sau đó, Vlad bị lật đổ bởi những thế lực thân Hungary. Nhưng lửa thù và tham vọng chưa từng tắt. Với sự hậu thuẫn từ chính đối thủ cũ – tướng Hunyadi – chàng trở lại chính trường, tái chiếm Wallachia và bắt đầu một triều đại đẫm máu chưa từng có trong lịch sử vương quốc.

Không còn là hoàng tử bị lưu đày, Vlad giờ đây là một vương công chiến binh, trị vì không bằng luật pháp mà bằng gươm giáo và cọc gỗ. Và chính từ đây, thiên hạ biết đến một cái tên: Dracula – “Kẻ Xiên Cọc”, người đã khiến Đế quốc Ottoman rúng động, khiến châu Âu vừa ghê tởm vừa khâm phục.

Dracula với chính sách trị quốc bằng máu

Ngay từ khi trở lại ngai vàng Wallachia, Vlad Dracula đã không che giấu tham vọng dựng nên một vương triều vững như thành đá, không dựa trên lòng trung thành sáo rỗng hay những điều khoản luật pháp mong manh, mà đặt nền tảng từ nỗi sợ và máu đổ. Với hắn, sự yên ổn của quốc gia không nằm trong lời hứa, mà phải được khắc ghi trên xác kẻ phản nghịch.

Để quét sạch bè đảng quý tộc boyar vốn nổi tiếng phản trắc, ngay trong năm đầu tái thiết quyền lực, Dracula mời hơn hai trăm đại thần đến dự tiệc tại lâu đài Tirgoviste. Sau khi mâm rượu thịt no say, hắn lặng lẽ ra hiệu và binh lính bất thần xông ra, xiên cọc từng người một, biến bữa yến tiệc thành buổi tế lễ bằng thịt người. Những chiếc cọc dựng quanh lâu đài như những chiếc cột đèn rỉ máu, gửi thông điệp rùng rợn đến mọi kẻ quyền thế còn nuôi mộng can dự vào ngai vàng.

Bữa tiệc máu tại lâu đài Tirgoviste

Bữa tiệc máu tại lâu đài Tirgoviste – nơi quý tộc boyar bị xiên cọc sau yến tiệc thịnh soạn.

Chưa dừng lại ở đó, vào đúng ngày lễ Phục Sinh – vốn là dịp thánh thiêng nhất trong năm, Dracula sai bắt trăm gia tộc boyar già trẻ lớn bé, đày đến pháo đài riêng nơi núi cao hiểm trở. Họ bị cưỡng bức lao dịch: đào hào, xây tháp, khiêng đá. Không ít kẻ chết rũ xương giữa đêm tuyết phủ, thân xác bị vùi sâu trong nền móng những bức tường đá vẫn còn đứng vững cho đến ngày nay.

Vlad trị quốc không phải bằng văn bản sắc lệnh mà bằng hình phạt kinh hoàng. Ai ăn cắp – bị chặt tay. Ai phản loạn – bị thiêu sống. Ai buông lời xúc phạm – bị treo đầu ngược trên tường thành. Nhưng rùng rợn nhất, vẫn là hình phạt xiên cọc – thứ đã trở thành “quốc pháp” dưới triều Dracula.

Những chiếc cọc cao đến ba trượng, đầu được vót nhọn, tẩm dầu, dựng thẳng hàng. Tù nhân bị buộc chân tay vào ngựa, kéo căng thân thể cho đến khi đầu cọc từ từ xuyên qua hạ thể, đi dọc sống lưng hoặc xương sườn, tùy thuộc vào “tội trạng” và mức độ căm ghét của Dracula. Cái chết diễn ra chậm rãi, kéo dài suốt nhiều giờ, đôi khi cả ngày, như một màn trình diễn của quyền lực tuyệt đối.

Trong con mắt của Dracula, nỗi sợ là hình thức trung thành bền vững nhất. Máu, xác chết và tiếng rên rỉ nơi pháp trường không chỉ là công cụ đàn áp, mà là phương tiện để cai trị – một thứ “luật thép” được khắc bằng xương người và ký bằng máu của những kẻ dám chống lại Vương công xứ Wallachia.

Chiến tướng và chiến lược sinh tử

Không chỉ nổi danh bởi những cọc gỗ đẫm máu, Vlad Dracula còn được hậu thế khắc ghi là một chiến tướng lỗi lạc – người biết vận dụng nỗi kinh hoàng như một thứ vũ khí tâm lý sắc bén hơn cả gươm giáo. Trong những năm trị vì Wallachia, ông không chỉ chiến đấu để giữ ngai vàng, mà còn để giữ linh hồn của một vương quốc nhỏ nhoi giữa gọng kìm hai cường quốc hùng mạnh: Đế quốc Ottoman phương Nam và Vương quyền Hungary phương Bắc.

Khi Mehmed II – kẻ chinh phục Constantinople – huy động đại quân hơn hai trăm năm mươi nghìn người tràn qua Danube, Dracula thấu hiểu rằng không thể lấy thịt đè người. Thay vì đối đầu trực diện, ông chọn cách biến Wallachia thành cõi chết: làng mạc bị đốt rụi, giếng nước bị đầu độc, lương thực bị thiêu hủy. Quân Thổ bước chân vào vùng đất khô cằn, không một bóng người, chỉ gặp bệnh tật, đói khát và xác chết.

Đòn hiểm nhất, chính là “Đêm khủng bố” – một cuộc tập kích táo tợn vào giữa lòng doanh trại Ottoman. Dưới màn sương đêm tháng Sáu, kỵ binh Wallachia vượt sông, lao vào giữa lều trại địch, đốt phá và giết chóc như lũ ma rừng. Dracula, trong bộ giáp đen khắc rồng, suýt nữa đã hạ sát chính Sultan Mehmed nếu không vì nhầm lều chỉ huy.

Nhưng trận đánh để đời chính là khi Mehmed đặt chân tới Tirgoviste và đối diện với tác phẩm tàn độc nhất trong lịch sử chiến tranh: “Cánh đồng cọc sống”. Trước mắt y, hàng vạn xác người Thổ – bị xiên cọc – dựng dọc hai bên đường, từ người lính đến sứ thần, từ chiến mã đến tù binh. Một bức tranh sống động của tử thần, máu tươi chảy dưới nắng hạ, mùi tử thi trộn với nhang trầm, khiến quân Ottoman kinh hoàng đến mức quay đầu rút lui.

Cánh đồng cọc sống trước thành Tirgoviste

Cánh đồng cọc sống trước thành Tirgoviste – đòn tâm lý tử thần của Vlad Dracula đánh bại đại quân Ottoman.

Dracula hiểu rằng một đạo quân khiếp đảm không cần phải bị tiêu diệt – chỉ cần khiến họ nghi ngờ chính lý tưởng của mình. Ông không chỉ đánh vào xác thịt, mà đâm sâu vào ý chí. Bằng nỗi khiếp sợ, Vlad dựng nên bức tường vô hình bảo vệ Wallachia, nơi mọi kẻ xâm lăng đều run rẩy trước danh hiệu: “Hoàng tử Xiên Cọc”.

Trong thời đại sắt và máu ấy, Dracula đã chứng minh một điều: kẻ chiến thắng không nhất thiết phải là kẻ mạnh hơn – mà là kẻ khiến đối thủ không còn đủ can đảm để chiến đấu.

Dracula – Bi kịch huyền thoại và lịch sử

Lịch sử không bao giờ đơn sắc. Với kẻ này, Dracula là hung thần; với người kia, hắn là chiến thần cứu quốc. Nhưng dù là gì đi nữa, Dracula đã khắc sâu tên mình vào huyết sử châu Âu – không chỉ với máu của kẻ thù mà bằng chính trái tim sắt đá của một kẻ đã sống, chiến đấu và chết cho ngai vàng Wallachia.

Dẫu hàng thế kỷ đã trôi qua và truyền thuyết ma cà rồng có thể đã tô vẽ huyền thoại, thì dưới ánh đuốc lịch sử, Vlad III – Dracula – vẫn hiện lên với dáng đứng đẫm máu, giữa cánh đồng xiên cọc, như một biểu tượng của kỷ nguyên khi sức mạnh được khắc trên thân xác và quyền lực viết bằng máu người.

789 club lmss plus 123b